Theo Lâm Triết Viễn ra lệnh một tiếng, cả Hiệp Hội Thợ Săn lập tức hành động, từng chiếc xe màu đen nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Mặc dù không có đèn báo hiệu nhưng đoàn xe vẫn một đường thông suốt.

Ở liên bang, chỉ cần Hiệp Hội Thợ Săn có hành động lớn thì vẫn luôn là cách thức này, trực tiếp tiến hành điều chỉnh giao thông, tất cả đèn giao thông đều chuyển xanh để đảm bảo đội ngũ của hiệp hội tiến tới hiện trường với thời gian tối ưu nhất.

Biện pháp này là cần thiết nhưng lại không thể để dân chúng bình thường biết nguyên do.

Vì thế người chứng kiến cảnh này ngày càng nhiều, nương theo lời đồn lên men trên phố, đoàn xe của Hiệp Hội Thợ Săn đã được đồn thành xe của lãnh đạo liên bang, dưới sự dẫn dắt có mục đích của một số người, đây là chính phủ liên bang đã lạm dụng quyền lực của mình...

Trong lúc vô tình, chính phủ liên bang đã gánh tội giúp Hiệp Hội Thợ Săn.

Lần này Ôn Văn coi như được hưởng thụ đặc quyền, không thể không nói, lăn lộn trong tổ chức sướng hơn hành động một mình rất nhiều.

Căn cứ theo quan sát hai ngày nay của Ôn Văn, cho dù chỉ là thợ săn có thực lực bình thường, có được sự chống đỡ mạnh mẽ như vậy thì hiệu suất săn bắn quái vật cũng có thể sánh ngang với anh.

Này quả thực có chút dọa người.

Nhưng mà thật ra trong mắt người khác, Ôn Văn một thân một mình làm ra được chiến tích kinh người như vậy mới là chuyện dọa người.

...

Tôn Uy mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Giấc mơ ngày hôm qua quá chân thật nên hắn ngủ không được ngon cho lắm.

Chờ đến khi mở mắt ra, Tôn Uy phát hiện tình cảnh có chút không đúng lắm, tủ, giường nệm, tất cả mọi thứ đều thực xa lạ, thậm chí là có chút tương tự với cảnh trong giấc mơ kia!

"Đây hình như không phải nhà mình..."

Cửa phòng ngủ không đóng, Tôn Uy nhìn ra ngoài cửa thì chỉ thấy có một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu trà cầm một quyển tiểu thuyết lật xem.

Tôn Uy rất quen thuộc với trang bìa kia, nó là quyển tiểu thuyết duy nhất được xuất bản của hắn.

Tiếp đó... thứ nằm dưới đất là...

Là một cái xác!

Một cái xác bị một thứ khá cùn đập chết, đã không còn nguyên hình!

Càng làm Tôn Uy kinh hoảng hơn là cái xác kia rất giống độc giả đọc sách lậu đã bị hắn đập chết trong giấc mơ.

Không, không phải rất giống, căn bản là giống như đúc!

Bố trí trong căn nhà này, cái xác ở dưới đất, ngoại trừ người đàn ông trung niên kia thì tình cảnh hoàn toàn nhất trí!

"Này... này là..." Tôn Uy lùi về sau hai bước, có chút run chân.

"Không sai, mày đã giết người."

Người đàn ông trung niên chính là Nhan Bích Thanh khép lại quyển sách trong tay, nhàn nhạt nhìn Tôn Uy, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

"Không phải tôi giết, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi... bây giờ nhất định cũng đang mơ thôi!"

Tôn Uy kéo mặt mình, muốn dùng cơn đau để có thể thoát ra khỏi giấc mơ này, đáng tiếc chiêu này không hiệu quả.

"Hôm qua lúc tao kéo mày qua đây, mày rất phấn khích, vì thế tao chỉ dẫn dắt một chút thôi thì mày đã đánh chết người này rồi, nhân vật trong truyện của mày vẫn luôn an tĩnh và lý trí như vậy, nhưng bản thân mày thì lỗ mãng và ngu xuẩn, đúng là ngoài dự đoán của tao."

Trải qua lúc ban đầu hoảng loạn, Tôn Uy cố bình tĩnh lại, viết nhiều tiểu thuyết, linh dị thần quái cũng có chút tin tưởng, năng lực tiếp thu cũng cao hơn không ít.

"Ông muốn gì tôi cũng cho ông, chỉ cần ông đừng tổn thương thôi." Tôn Uy đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.

"Trước kia tao rất thích tiểu thuyết của mày, vì thế tao khá là hiếu kỳ, nhưng bản thân mày lại làm tao thất vọng..."

Nhan Bích Thanh tùy tiện ném quyển sách kia vào trong vũng máu, Tôn Uy nhìn mà mí mắt giật giật, trán và lưng bị mồ hôi thấm ướt, bị dọa không nhẹ.

Kẻ này mang hắn từ nhà tới nơi quỷ quái này, lại còn điều khiển hắn giết người, nếu để một kẻ nguy hiểm như vậy thất vọng thì sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì?

Khóe miệng Nhan Bích Thanh nhếch lên, tựa hồ đang bắt chước dáng cười nhưng lại thất bại.

"Không cần căng thẳng vậy đâu, tạm thời tao sẽ không làm gì mày, bởi vì tao vẫn còn chuyện muốn hỏi mày."

"Tôi nhất định sẽ thành thật trả lời." Tôn Uy khúm núm hỏi.

Nhan Bích Thanh chăm chú hỏi: "Trong tiểu thuyết của mày có một tổ chức có thể chế tạo thiết bị xóa ký ức, nguyên lý của cái máy đó là gì?"

"Ách, tôi không biết, tôi chỉ viết tiểu thuyết thôi."

Tôn Uy túa mồ hội lạnh, đây là độc giả thần tiên gì vậy, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được có người lại hỏi nguyên lý của một thứ trong tiểu thuyết của mình.

Muốn tìm hiện thực trong ảo tưởng, kẻ này không phải là một tên điên chứ?

Nhan Bích Thanh thất vọng lắc đầu: "Tức là, thứ trong tiểu thuyết của mày chỉ là những gì mày tưởng tượng, không phải thứ thật sự tồn tại."

"Vậy tao lại hỏi mày, trong tiểu thuyết của mày, con người giết quái vật là chuyện hiển nhiên, nhưng quái vật giết con người lại là tội nghiệt không thể tha thứ, sẽ bị chém giết, bị truy bắt, đó là tại vì sao?"

Tôn Uy lạnh run trả lời: "Bởi vì tôi là người, tôi đứng ở lập trường của con người nên mới như vậy."

Hiện giờ Tôn Uy thật sự có chút thấp thỏm, rất sợ mình trả lời không đúng thì kẻ này sẽ bùng nổ mà giết người, cảm giác giống như bài bảo vệ luận án tốt nghiệp vậy, giáo viên sẽ ở dưới đài nhìn bạn chằm chằm.

"Nói cách khác, nếu đứng ở lập trường không phải là con người, cho dù tao giết người thì cũng không có gì sai cả?"

"Cái này không thể thành lập được, bởi vì ông chính là con người, cho nên vẫn không nên giết người thì tốt hơn."

Tôn Uy khuyên giải an ủi, cái mạng nhỏ của hắn nằm trong tay người này, vì thế hắn muốn xóa bỏ ý nghĩ muốn giết người của người này.

Nhan Bích Thanh đứng dậy, chỉnh lại quần áo một chút: "Vấn đề cuối cùng, mày nói sức mạnh không phân thiện ác, cũng không có ý thức của mình, chỉ là công cụ."

Tôn Uy thấp thỏm hỏi: "Ể, cái này có chỗ nào không đúng à?"

"Không đúng... không đúng chút nào, từ trước đến giờ nó chưa từng là công cụ!"

Sắc mặt Nhan Bích Thanh âm trầm, giống như bị che phủ bởi một lớp mây đen, bầu không khí cũng có chút khác biệt.

"Trước kia tao thích sách của mày nên mới tới thăm mày, nhưng sau khi gặp rồi mới biết tất cả những gì mày viết chỉ là tưởng tượng của mày mà thôi, không có gì là thật, thật không hiểu vì sao lại thích sách của mày."

"Vì thế... mày không cần thiết phải tồn tại nữa!"

Nhan Bích Thanh duỗi ngón tay, nhanh như chớp đâm về phía Tôn Uy, chỉ cần đâm trúng thì đầu Tôn Uy sẽ nổ tung nát bấy như một quả dưa hấu.

Đúng lúc này một tiếng vang lớn truyền tới, một người cao lớn đạp nát trần nhà nhảy xuống, dùng chính cơ thể mình bảo vệ Tôn Uy.

Người này, chính là Vưu Hán!

Ngón tay của Nhan Bích Thanh không thể tổn thương tới Vưu Hán, nhưng lại phá hỏng chiếc áo lông màu hồng.

"Áo lông này là của bạn trai tao tăng đấy!"

Vưu Hán tức tới sùi bọt mép, lập tức phát ra tiếng rống giận, tiếp đó một quyền tấn công Nhan Bích Thanh.

Siêu năng lực của Vưu Hán rất đơn thuần, đó chính là cường hóa sức mạnh cơ thể!

Hiện giờ đang ở đỉnh cấp Nắm Giữ, nếu không phải là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa thì căn bản không dám cứng đối cứng với Vưu Hán.

Được xem là chuyên gia tình báo của Hiệp Hội Thợ Săn, xét về phương diện đánh sáp lá cà thì Vưu Hán cũng là người mạnh nhất!

Trong mắt Nhan Bích Thanh vẫn không có cảm xúc, chỉ lạnh nhạt đưa tay phải tới, phía trước liền xuất hiện số liệu xanh biếc.

Sau đó Nhan Bích Thanh dễ dàng đỡ được nắm đấm của Vưu Hán!

Giống như đỡ cú đấm của một đứa nhỏ vậy!

0.11126 sec| 2439.938 kb